Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  ĐÂM LAO PHẢI GẢ THEO LAO 


Phan_29

~~~ sấm sét vang ầm ầm ~~~~ bên tai Tề Mặc Trì, Bảo nhi hiển nhiên là khanh khách ~~~ thật là tốt ~~~ 

“Thật sự?” Khang Hy nhìn cháu gái, vẻ mặt phẫn nộ. 

“Đương nhiên là thật sự, hoàng gia gia, nói cho ngài biết, hắn là đại sắc lang, thấy mỹ nữ xinh đẹp đứng đầu bảng liền sắc tâm đại động, thừa nước đục thả câu, da mặt dày thật sự.” Khuynh Thành cũng phẫn nộ nói 

“Đứng đầu bảng ở đâu?” Khang Hy hỏi. 

“Chính là ở Kim Lăng phong nguyệt – ~~~” Khuynh Thành đột nhiên im miệng, đảo con ngươi: “Nhân gia nghe… “ 

“Nha đầu vô liêm sỉ!” Khang Hy lông mi nhíu chặt, sau đó ra quyết định: “Lý Đức Toàn, mang nha đầu vô liêm sỉ này ra đánh hai mươi bản tử, sau đó đưa đến tây sảo gian đi.” 

“Hoàng gia gia ~~~~” Nước mắt Khuynh Thành rớt ra, lập tức bày khuôn mặt nhỏ nhắn: “Hoàng gia gia, ngài không thích bảo bối có phải hay không? Trước đó vài ngày ngài kêu a mã đánh, bây giờ lại kêu Lý Am Đạt đánh ~~~ hoàng gia gia, ngài chán ghét con có phải hay không? Hu hu hu ~~~ thật đáng thương ~~~~ bị người khác khi dễ, hoàng gia gia cũng không thay nhân gia làm chủ, còn muốn đánh ~~~~ ngạch nương ~~~ nãi nãi ~~~~” cũng không lau nước mắt, một mực lên tiếng khóc lớn. Tiểu Nguyệt ở bên cạnh lắc đầu. 

“Lý Đức Toàn, đi lấy bản tử, trẫm tự mình động thủ.” Khang Hy nói 

Tiếng khóc Khuynh Thành càng kinh thiên động địa. 

“Đi, gọi a mã ngạch nương nó tới đây cho trẫm.” Khang Hy phân phó, tức thì tiểu thái giám chạy vội đi. 

Chương 54: Bảo bối bị đánh Không lâu sau, a mã cùng ngạch nương người nào đó đến, nhìn thấy cái vẻ mặt kia cũng không có một chút cảm động, hai người thỉnh an Khang Hy, đứng đợi ở bên cạnh. 

“Đã chuẩn bị bản tử xong chưa?” Khang Hy hỏi. 

“Chuẩn bị xong rồi, vạn tuế gia.” Tiểu thái giám nhỏ giọng đáp, Bảo khanh khách bị đánh, chuyện nhiều năm cũng không gặp qua. 

“Hoàng gia gia, con biết sai rồi, không cần đánh có được hay không?” Khuynh Thành nhìn về phía Khang Hy, cố ý mếu máo. 

Không phản ứng. 

“A mã, ngạch nương, thay nhân gia cầu tình có được hay không, hoàng gia gia muốn đánh nhân gia ~~~” chuyển hướng sang cha mẹ mình, cha chỉ khẽ nhíu mày, ngạch nương trợn to ánh mắt, có điều nét mặt cũng không phải đồng tình, mà là tò mò cùng chờ mong. 

“Nha đầu vô liêm sỉ, để xem là ai dám cầu tình cho người? Người đâu, giải nha đầu vô liêm sỉ lên trên ghế.” Khang Hy nói, tức thì hai tiểu thái giám đi tới bên người Khuynh Thành, lại không dám động thủ, đây chính là tâm can bảo bối của hoàng thượng, vạn nhất sau này nàng tính sổ thì làm sao bây giờ. 

“Hoàng gia gia, có phải nên trốn hay không?” Khuynh Thành mếu miệng hỏi. 

“Dám?” Khang Hy trừng. 

Khuynh Thành không khóc nữa, tự mình nằm xuống ghế, ngửa mặt nhìn Khang Hy: “Ngài đánh đi, ngài cao hứng thì đánh đi!” Sau đó ôm ghế lại bắt đầu khóc, cũng không phải lớn tiếng khóc, mà là cái kiểu âm lượng nho nhỏ như có như không, mới nghe giống như quỷ chết oan khóc vậy. 

Khang Hy nhăn mặt cau mày, Dận Chân nhăn mặt cau mày, Nhan Tử La cũng nháy mắt, chìn chăm chú bản tử trong tay Khang Hy. 

~~ bốp, bốp, bốp, bốp ~~~~ 

Nhan Tử La túm túm tay áo Dận Chân, nhỏ giọng nói: “Có phải rất đau hay không a?” 

“Có thể thử xem.” Dận Chân cũng nhỏ giọng nói 

Thật vất vả đánh xong, Khuynh Thành nhìn Khang Hy: “Hoàng gia gia, đánh xong rồi sao?” 

“Đỡ dậy đi.” Khang Hy cầm bản tử giao cho thái giám. 

Khuynh Thành hất tay thái giám ra, sau đó tập tễnh đi tới trước mặt Khang Hy, nhào vào trong lòng Khang Hy ủy khuất khóc: “Hoàng gia gia, con biết sai rồi, sau này không dám. Hoàng gia gia, ngài không nên tức giận có được hay không? Trời nóng, ngài tức giận thân thể sẽ không thoải mái, hoàng gia gia, ngài đừng nóng giận được không?” 

“Nha đầu chết tiệt!” Khang Hy vỗ vỗ đầu Khuynh Thành: “Có lần sau nữa hay không. Đi thôi, kêu người ta bôi thuốc cho.” 

“Hoàng gia gia, sau này không cần đánh nhân gia có được hay không? Nhân gia nghe lời, không quậy phá.” Khuynh Thành khóc thút thít nói 

“Hừ, lại gạt trẫm. Đúng không?” Khang Hy buồn cười nhìn tiểu nha đầu, “Đi thôi!” 

Khuynh Thành được dìu đi, Tiểu Nguyệt đi theo xem náo nhiệt, Tề Mặc Trì ở bên cạnh cau mày. 

Khang Hy nhìn Dận Chân cùng Nhan Tử La. 

“Hoàng a mã, nhi thần dạy không nghiêm.” Dận Chân lập tức nói 

“Tám đời cũng dạy không ra dạng nha đầu như vậy.” Sau đó nhìn Nhan Tử La, Nhan Tử La vội nói: “Nô tỳ dạy không nghiêm.” 

“Dạy không nghiêm? Đều là ngươi làm hư hỏng.” Khang Hy trợn mắt. 

“Vâng, nô tỳ biết sai.” Nhan Tử La vội vàng thừa nhận sai lầm, sau đó có chút không cam lòng, ban đầu nha đầu chết tiệt kia rời nhà trốn đi, không phải tất cả đều mắt nhắm mắt mở sao, sao cuối cùng chỉ đổ lên đầu một mình mình ~~ vô lương tâm nha! Có điều, người có quyền tính toán ~~~ dư quang tinh tường thấy khóe miệng Dận Chân nhếch lên. 

“Biết sai? Biết sai có ích lợi gì?” Khang Hy hỏi, ngồi xuống, thái giám lập tức dâng trà lên. 

“Hoàng thượng, nô tỳ biết biết sai đã muộn, cho nên cho tới nay nô tỳ đã nghĩ tìm người có thể quản được Khuynh Thành, nếu không với danh hiệu công chúa sợ là muốn yên ổn cũng không được, vốn là con dòng cháu giống, làm gì có người dám động đầu ngón tay. Vậy mà Trần Mục Phong bình dân chẳng những dám giáo huấn, hơn nữa còn giáo huấn không khoan nhượng.” Nhan Tử La len lén nhìn sắc mặt Khang Hy, trên mặt lão đầu hình như có điều suy nghĩ. 

“Vì sao giáo huấn?” Khang Hy hỏi, người dám đánh nha đầu đúng là không thấy nhiều lắm. 

“Là bởi vì Khuynh Thành đi leo cây, leo nóc phòng linh tinh. Hoàng thượng, kỳ thật không tính là cái gì đại sự, tường viện trong phủ lẫn trong cung không phải đều leo qua đó sao?” Nhan Tử La nói 

Khang Hy nhàn nhạt trợn mắt, Nhan Tử La âm thầm chuyển ánh mắt, vì con rể nói thật đúng là có phí sức! 

“Có đạo lý!” Khang Hy nói, hướng về phía Nhan Tử La phất tay: “Đi xem nha đầu một chút đi.” 

Nhan Tử La hành lễ thối lui, trong điện còn lại phụ tử hai người nói chuyện. 

Khuynh Thành thấy ánh mắt ngạch nương của mình lòe lòe phát quang bèn mếu máo, “Ngạch nương, ngài thật đúng là thấy chết mà không cứu? Ta hoài nghi ngài có phải mẹ kế hay không.” 

“Không cần hoài nghi, ngươi ra đời ở trong cái vườn hoang kia, muốn ôm nhầm cũng không có cơ hội.” Nhan Tử La cười nói, nhìn cái mông Khuynh Thành, “Không chảy máu à ~~~~” bộ dáng rất thất vọng. 

“Ngạch nương ~~~ rất đau ~~ ngài còn nói mát ~~~” Khuynh Thành trợn mắt. 

“Đau không?” Nhan Tử La đột nhiên vỗ vỗ cái mông Khuynh Thành, Khuynh Thành nhảy dựng lên, bộ dạng giống như heo bị giết. 

“Xem ra là thật sự rất đau ~~~” Nhan Tử La nói, sau đó bảo cung nữ bôi thuốc “Như thế nào chọc giận hoàng gia gia? Còn vờ ngớ ngẩn?” 

“Nhan bá mẫu, là vì đi thanh lâu.” Tiểu Nguyệt ở bên cạnh bưng kem ướp lạnh cười híp mắt nói 

Nhan Tử La thanh: “Còn tưởng rằng làm chuyện gì lớn, sao lại bị hoàng gia gia biết?” 

Khuynh Thành nhắm mắt lại giả chết, có phải là ngạch nương không vậy? Nếu như có thể đầu thai một lần nữa nhất định phải đổi ngạch nương khác. 

“Nha đầu, có đau hay không?” Nhan Tử La đột nhiên ôn nhu hỏi, sau đó nhẹ tay đặt lên trên cái mông: “Có muốn ngạch nương xoa xoa cho hay không?” 

“Được rồi ngạch nương!” Khuynh Thành mở mắt: “Phải hỏi a mã mới được, ngài rốt cuộc có phải là ngạch nương của ta hay không.” Ngạch nương hướng về phía nàng cười. 

Nhan Tử La trở lại Châu Tử, phát hiện vẻ mặt cha của hài tử đang nghiêm trọng. 

“Như thế nào? Lão đầu tử mắng chửi người?” Nhan Tử La hỏi. 

“Nha đầu thế nào?” Dận Chân không đáp hỏi ngược lại. 

“Ba phần đau đớn bảy phần la hét.” Nhan Tử La nói: “Lão đầu tử nói cái gì?” 

“Lão đầu tử xem ra cũng khá vừa lòng Tề Mạc Trì.” Dận Chân nói 

“Cái gì? Đùa giỡn cái gì? Không được, không đáp ứng, kiên quyết không được.” Nhan Tử La nhảy dựng lên. 

“Tại sao không được? Nếu Tề Mặc Trì lấy nha đầu tương lai sẽ không nạp thiếp.” Dận Chân nói 

“Vậy cũng không được, không nạp thiếp? Hừ hừ ~~~ Vương công đệ tử nói mà tin được ~~ thì là kẻ ngu ~~” Nhan Tử La nói 

“Cái gì?” Dận Chân nghiến răng nghiến lợi. 

“Lời nói thật mà! Ung Vương gia, ngài đừng trợn mắt, trong phủ ngài chẳng vừa có tân nhân còn gì.” Nhan Tử La nói, miệng thơn thớt bụng 1 bồ dao găm. 

“Đó là chủ ý của ngươi.” Dận Chân cảm thấy đau đầu. 

“Ôi chao, chủ ý của ta cũng không thấy ngài phản đối mà? Sao ban đầu ngài cũng đồng ý vậy? Ha hả, thiệt thòi cho ngài, nói không chừng còn nhiệt tình đáp ứng nữa ~~~” Nhan Tử La trở ánh mắt: “Ung Vương gia, nếu sự kiện ngài đã đáp ứng thì cũng nên thừa nhận đi.” Sau đó nhàn nhã đi vào ngủ. 

Khuynh Thành ở tại tây sảo gian dưỡng thương, sắp đến tháng sáu, hoàng gia gia nói không cần giả trang, không có việc gì mới quang minh chánh đại chui ra. Có hôm hoàng gia gia dẫn cả nhà ra ngoài đi dạo, nói thật, những tiểu hài tử này không có mấy người cao hứng, chỉ ó Khuynh Thành cùng ngạch nương thì không cao hứng không được. 

Bên ngoài hoa màu một màu xanh biếc nhìn đã mắt, dưa tây và trái cây trổ rất nhiều, nhìn hoàng qua rắn chắc nằm buồn thiu, ngạch nương của Khuynh Thành bèn chạy đến tiện tay hái tiểu hoàng qua cắn ăn. Thấy vậy gia gia của Khuynh Thành ngán ngẩm lắc đầu, hai mẹ con nhà này đúng là tai họa. 

Trung tuần tháng sáu, Khang Hy dẫn theo đại đội nhân mã đi đến hành cung gần suối nước nóng, sau sẽ đi đến bãi mộc lan săn thú, ngạch nương của Khuynh Thành không có hứng thú bèn bồi Hoàng thái hậu ở lại nhiệt hà. Khuynh Thành cùng Tiểu Nguyệt đều đi theo. 

Nháy mắt đã đến tháng chín, Khang Hy dẫn người trở lại nhiệt hà, phụng bồi Hoàng thái hậu hồi kinh. 

Trần Mục Phong cầm trong tay sáu tấm thiệp mời, tâm tình có chút thấp thỏm bất an. Trước đây hắn rất nhiều lần đem danh hiệu mỗi người viết ra cùng một lúc, nhìn tới nhìn lui cảm thấy trong đó có liên quan với nhau, Thành Tam gia, Hằng Ngũ gia, Thuần Thất gia, Đường Cửu gia, Đào Thập Nhị gia, Tường Thập Tam gia, Trinh Thập Tứ gia ~~~ bọn họ giống như thông đồng với nhau tìm đến hắn bàn chuyện làm ăn, có điều cũng chỉ là mua mấy ngàn thạch lương thực, hơn nữa dường như bản thân hắn mới là mục tiêu mà bọn họ hứng thú. Điều tra nghiên cứu hắn xong, bọn họ lại nhanh chóng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sau đó lại xuất hiện người tự xưng là cô cô của Bảo nhi, vậy thì vị đi cùng chắc là dượng của Bảo nhi nhưng mà ánh mắt vị kia hơi giống với Bảo nhi, cô cô của Bảo nhi thì giống Bảo nhi đến chín phần mười. Càng cổ quái hơn nữa chính là cô cô của Bảo nhi tựa hồ biết Đường Cửu gia, nếu thật sự là như cô cô của Bảo nhi nói vậy thì bọn họ ắt hẳn đều có liên quan với nhau, nhưng là liên hệ gì thì~~~ Trần Mục Phong không dám nghĩ đến. 

Nhưng cái ý nghĩ trong đầu hắn vẫn tiếp tục chuyển biến: đương kim Thành Thân Vương đứng hàng thứ ba, Hằng Thân Vương đứng hàng thứ năm, Thuần Quận Vương đứng hàng thứ bảy, Bối Lặc Dận Đường đứng hàng thứ chín, Bối Lặc Dận Đào đứng hàng thứ mười hai, Hoàng Tử Dận Tường đứng hàng thứ mười ba, Bối Lặc Dận Trinh đứng hàng thứ mười bốn, nếu như là thật sự, ít nhất Bảo nhi là khanh khách. Nếu như Bảo nhi là khanh khách, như vậy việc thế tử Mông Cổ muốn lấy Bảo nhi làm đích phúc tấn sẽ thuận lý thành chương ~~~ chỉ là Bảo nhi rốt cuộc là khanh khách của phủ nào? 

Hắn từng tìm hiểu xem có vị khanh khách nào là gọi Khuynh Thành hay không, đáng tiếc căn bản là không thể tìm hiểu, khuê danh con cháu hoàng tộc người bình dân không có khả năng biết đến. 

Trần Mục Phong thật sự cảm thấy đau đầu ~~~ 

“Mấy ngày nay trong kinh thành hình như bỗng nhiên nghiêm ngặt, chuyện gì xảy ra vậy?” Trần phu nhân hỏi người đi bên cạnh. 

“Phu nhân, Hoàng thượng hồi kinh, đương nhiên là phải nghiêm ngặt.” Trần Nhân cười giải thích, hắn vốn ở kinh thành đã nhiều năm, hàng năm vào lúc này đều phải nghiêm cẩn. 

“Hoàng thượng trở về? Thật chứ?” Trần phu nhân kích động hỏi. Trần Nhân gật đầu, sau đó cảm thấy khó hiểu, Hoàng thượng trở về thì có quan hệ gì đến dân chúng nhỉ ~~~~ 

“Mục Phong, Hoàng thượng trở về, chắc là Bảo nhi cũng trở về.” Trần phu nhân nói với Trần Mục Phong, Trần Mục Phong trong lòng kích động, Bảo nhi trở về ~~~ 

Đến khi thánh giá vào kinh, Trần phu nhân cố ý lôi kéo tướng công và nhi tử đến tửu lâu nhìn theo thánh giá, hy vọng có thể thấy hình dáng Bảo nhi. Đáng tiếc, dẫn đầu vào kinh chỉ có hoàng đế cùng vương công đại thần, gia quyến theo Hoàng thái hậu sau đó mới có thể hồi kinh. Trần phu nhân hơi thất vọng một chút rồi lại tâm tâm niệm niệm ngóng trông cô cô của Bảo nhi tới lấy hai loại gạo nọ. 

Qua vài ngày, cô cô Bảo nhi mới đến lấy gạo, trước khi vào cửa đã nói xin lỗi, do bản thân gần mấy ngày nay nhiễm một ít gió rét nên không tiện xuất môn, cho nên mới đến muộn, xem gạo sau đó hỏi giá tiền, Trần phu nhân lập tức ngại không lấy. 

“Trần phu nhân, không phải cô cậu huynh đệ ruột thịt cũng phải tiền bạc rõ ràng sao!” Nhan Tử La cười nói, thanh âm có chút thì thầm. 

“Cô cô của Bảo nhi, Bảo nhi ~~~~ trở về chưa?” Trần phu nhân ngẫm lại không nhịn được bèn hỏi. 

“Đã về rồi.” Nhan Tử La hấp hấp cái mũi: “Đúng rồi, lão gia nhà chúng tôi nói mấy ngày nữa đến kỳ thu hoạch hoa màu xong muốn mời lão gia, phu nhân, Trần thiếu giagia trang của chúng tôi làm khách, không biết có thể hân hạnh được đón tiếp không?” 

“Có thật không?” Trần phu nhân quá kích động, đến nỗi nắm chặt tay Nhan Tử La, chỉ thấy Nhan Tử La hơi hơi nhe răng trợn mắt.”Xin lỗi, cô cô của Bảo nhi, ta quá kích động, không làm ngài bị thương chứ?” 

“Không có việc gì không có việc gì, bản thân không cẩn thận té từ trên giả sơn xuống, tay đau không phải do ngài, nếu ngài đồng ý vậy mấy ngày sau gặp nhau vậy!” Nhan Tử La cười nói. 

“Thật tốt, chúng tôi nhất định đến. Chỉ là —— không biết lão gia thích cái gì, chúng tôi phải chuẩn bị những thứ gì?” Trần phu nhân hỏi. 

“Thích cái gì?” Nhan Tử La con ngươi đảo vài vòng: “Không biết, chưa từng thấy lão đầu đặc biệt thích cái gì hết! Các vị cứ tự tiện đi!” Lão nhân kia thích cái gì nha? Thiên hạ đều là của hắn, hắn còn có thể thích cái gì nha, trái lại hắn thích mở mang bờ cõi, ai có bản lãnh cho hắn địa giới được nha ~~~ 

“Vậy lão phu nhân thích cái gì?” Trần phu nhân chu đáo. 

“Ha hả ha hả, cái này lại càng không thể nói. Lão phu nhân nhà chúng tôi quá nhiều, những cái thích cũng không giống nhau, hơn nữa chúng ta cũng không gặp được mấy vị lão phu nhân đâu.” Nhan Tử La cười nói, muốn chuẩn bị lễ vật cho lão bà của Khang Hy, thế nào cũng phải táng gia bại sản, đây chính là hậu cung ba nghìn người ~~~ còn không bằng tiền này giữ lại cho khuê nữ của mình tiêu xài đi. 

“Vậy cha mẹ Bảo nhi thích cái gì?” Trần phu nhân hỏi tiếp 

Nhan Tử La cười, sau đó nói: “A mã thích người, ngạch nương thích tiền. Cả hai thứ này cũng không cần chuẩn bị, a mã vừa mới nạp một tiểu thiếp thanh tú, ngạch nương thì gần đây không thiếu tiền. Bất quá ~~~” Nhan Tử La đảo con ngươi: “Ta cảm thấy các vị cần chuẩn bị một ít ngân phiếu mới phải, không chừng đến lúc đó ngạch nương nàng lại giở công phu sư tử ra.” 

“Cám ơn ngài, cô cô của Bảo nhi.” Trần lão gia cùng Trần phu nhân nói 

“Đừng khách khí, aiz, kỳ thật ta cũng hy vọng các vị tiết kiệm tiền một chút, dù sao nha đầu này rất không thích hợp làm con dâu tiết kiệm.” Nhan Tử La cười nói, “Được, cáo từ.” 

Đợi người đi rồi, Trần phu nhân nhìn Trần lão gia, cũng nhìn Trần Mục Phong: “Người nhà Bảo nhi thật là kỳ quái!” Đây là lần thứ hai Trần phu nhân dùng từ “Kỳ quái” để hình dung người nhà Bảo nhi. 

Chương 55: Đại hội sum họp Thấp thỏm bất an đợi vài ngày, bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa thoạt nhìn bình thường dừng trước cửa phủ của Trần gia, nói là mời Trần lão gia, Trần phu nhân, Trần thiếu gia đến Trang Tử làm khách. Trần lão gia, Trần phu nhân, Trần Mục Phong thậm chí không có thời gian thay đổi y phục long trọng liền lên xe ngựa. 

Xe ra khỏi cửa thành đi về hướng tây, càng chạy chung quanh đường càng vắng, cơ hồ không nhìn thấy thôn trang nào, đi hồi lâu đến dưới chân núi Ngọc Tuyền mới nhìn thấy xa xa có hai cái thôn trang lân cận nhau, thoạt nhìn rất chất phác, chung quanh Trang Tử cũng không có nhà nào, thoạt nhìn là lạ. 

Đến cửa Trang Tử đã sớm có gã sai vặt đang chờ, cung kính dẫn bọn họ vào cửa lớn, bọn họ mới có cơ hội nhìn Trang Tử, thoạt nhìn như là một cái nông trang, nhưng cũng không phải theo hình thức tứ hợp viện thường thấy ở Bắc kinh, trước mặt bọn họ là gian phòng gồm năm căn, phòng ốc hai bên các đường nhỏ thông ra sau, tùy tùng dẫn bọn họ đi từ đường phía tây vào sương phòng, trong viện sạch sẽ lại đặt rất nhiều hoa, bọn nha hoàn mặc y phục tầm thường đang bận rộn làm việc một thanh âm cũng không có. 

“Mời các vị theo tôi đi gặp lão gia cùng thiếu gia nhà chúng tôi.” Gã sai vặt lên tiếng nói. 

Trần phu nhân có chút kỳ quái, lẽ ra thường ở những nhà giàu có, gã sai vặt không được vào nội viện, nhưng nghĩ kỹ lại, người nhà Bảo nhi cũng hơi là lạ cho nên việc này cũng không quá kỳ quái. Ba người bèn theo ã sai vặt đi vào phòng chính, vào phòng khách, chỉ thấy một lão đầu gầy teo cùng với một người vẻ mặt không chút biểu cảm đang ngồi ở bên cạnh bàn nhàn nhã uống trà. 

“Lão gia, thiếu gia, khách đã đến.” Gã sai vặt nói 

Người nọ đứng dậy đi tới, Trần Mục Phong nhìn đúng là người mua gạo hôm nọ, thì ra là phụ thân của Bảo nhi. 

“Đi vào ngồi đi!” Hắn nói, cố ý nhìn thẳng vào mắt Trần Mục Phong. 

Trần lão gia cùng Trần phu nhân trước tiên hành lễ với lão nhân kia, không biết tại sao chỉ cảm thấy rất áp lực, rất khẩn trương, lúc lão nhân kia nhìn bọn họ, bọn họ càng cảm thấy tóc tai cả người đều dựng đứng lên. 

“Trần Mục Phong.” Lão đầu nhìn về phía Trần Mục Phong, “Tiểu tử ngươi xác định muốn kết hôn với Bảo nha đầu?” 

“Vâng, cầu xin ngài thành toàn.” Trần Mục Phong đứng dậy nói 

“Hừ! Thành toàn!” Lão đầu lại nhìn Trần lão gia cùng Trần phu nhân: “Nếu như không phải nhìn thấy cha mẹ ngươi và nha đầu thành thật sẽ không đồng ý gả.” 

“Cám ơn ngài, gia giacủa Bảo nhi.” Trần phu nhân kích động nói 

“Được rồi. Trần Mục Phong, ngươi cưới nha đầu thì không thể nạp thiếp, không thể hưu thê, có thể làm được không?” Lão đầu hỏi. 

“Tại hạ chưa từng có nạp thiếp ý hay có lòng hưu thê.” Trần Mục Phong đáp. 

Lão đầu khẽ cười cười: “Không cho nạp thiếp là rất thỏa đáng, kẻo nha đầu kia đối xử không khoan nhượng.” 

~~~~~~~ 

Trần phu nhân len lén nhìn lão công của mình, tại sao cô cô của Bảo nhi cùng gia gia đều phải nói Bảo nhi vậy, hình như Bảo nhi là hung á lắm không bằng ~~~~ 

“~~~ Nha đầu nhà chúng ta từ nhỏ được nuông chiều quá, sau này các người thông cảm nhiều một chút!” Lão đầu nói có chút xấu hổ, hình như bộ dáng Trần gia rất không đúng. 

“Xin ngài yên tâm, vãn bối sẽ đối đãi với Bảo nhi thật tốt.” Trần Mục Phong hứa hẹn nói 

“Lúc nha đầu quá quậy phá cũng không cần nương tay.” Lão đầu nhìn Trần phu nhân: “Miệng nha đầu lúc nịnh người sẽ rất ngọt. Có điều hình như là thực sự thích người nhà các ngươi, cư nhiên chết sống cũng không chịu gả cho Tề Mặc Trì. Đi thôi, vào viện đi xem lương thực nhà chúng ta một chút.” 

Vì vậy mấy người ra khỏi phòng khách vòng qua tây sương phòng, theo đường lớn về hướng bắc, đối diện tường viện có cánh cửa lớn, đi vào liền thấy sáng sủa, trên cái sân phơi rất lớn lúc này đang phơi cây ngô lạp vàng tươi cùng tiểu đậu đỏ, bên cạnh còn có hai đống lớn đạo can và cây ngô kiết nhưng trên sân phơi không có lấy một người. 

“Người đâu?” Lão đầu hỏi, bên cạnh lập tức có người đến đây nhỏ giọng nói: “Lão gia, Thiếu phu nhân cùng mấy đứa nhỏ ăn xong điểm tâm đều tới đây, chắc là vẫn còn ở đâu đây.” 

“Tìm!” Lão đầu chỉ nói 1 chữ. Tức thì vài người động tác nhanh nhẹn phân tán khắp nơi đi tìm, một tiếng động cũng không có. Trần lão gia, Trần phu nhân trong bụng kinh ngạc. 

Không lâu sau, người rất nhanh trở về, cúi đầu ôm quyền nói: “Lão gia, trừ Bảo tiểu thư, các tiểu thư khác đều ở~~~~ ở ~~~ ở trên cây.” 

Lão đầu cau mày: “Trên cây?” Sau đó bước nhanh tới dưới tàng cây ngoài rìa sân phơi, người của Trần gia cũng vội vàng đuổi theo. Kết quả đến dưới cái cây, Trần lão gia cùng Trần phu nhân đều sững sờ —— 

Bảy tám đứa trẻ thoạt nhìn khoảng ba bốn tuổi, mỗi đứa đều đàng hoàng ôm chặt lấy lưng chừng thân cây, mỗi đứa đều trắng ngần. 

“Xách xuống.” Lão đầu tức giận. Mấy người thân ảnh nhẹ nhàng nhảy lên trên cây, sau đó cẩn thận bế người rơi xuống, đặt tiểu hài nhi lên mặt đất. Mấy tiểu hài kia vừa rơi xuống đất lập tức mếu máo nhưng cũng không khóc. 

“Nha đầu, ai cho các ngươi leo cây.” Lão đầu hỏi. 

Kết quả, mấy tiểu hài nhi nhất loạt quỳ xuống, cũng không dám nói. 

“Hừ!” Lão đầu hí mắt nhíu mày, lập tức một tiểu hài tử có vẻ lớn nhất trong đám nói: “Gia gia, không phải chúng con muốn leo cây, là Bảo tỷ tỷ gạt chúng con lên trên cây chơi, sau đó bỏ mặc chúng con, chúng con không dám nhảy xuống.” Thanh âm nho nhỏ. 

“Tại sao Bảo tỷ tỷ mang các ngươi treo trên cây?” Lão đầu hỏi, Trần phu nhân nhìn thấy lông mày lão đầu đều hơi hơi nhíu lại, trong lòng không khỏi lo lắng thay cho Bảo nhi. 

“Bảo tỷ tỷ nói xem chúng con còn dám cùng giành ngạch nương hay không.” Tiểu cô nương ủy khuất nói 

~~~~~~~~ 

“Tìm nha đầu chết tiệt cho ta.” Lão đầu bắt đầu cau mày nhăn mặt. 

Lập tức đã có người dẫn một nha đầu mơ mơ màng màng lại đây, trên tóc còn vương rơm rạ, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như cũng bị hằn hai đường hồng hồng, đứng lại còn dùng tay dụi mắt. 

“Bảo nhi ~~~” Trần phu nhân không nhịn được, kêu lên. 

Cái tiểu thân ảnh kia sững sờ, sau đó lập tức chạy vội vào trong lòng Trần phu nhân, vui vẻ kêu lên: “Cô cô, nhớ cô cô quá!” 

“Cô cô cũng nhớ.” Trần phu nhân ánh mắt hồng hồng. 

“Nhưng sao cô cô ở đây được?” Tiểu nha đầu rốt cục nhớ ra vấn đề rất trọng yếu, chung quanh Trang Tử vốn có binh gác – ~~~~~ cái đầu nhỏ từ trong lòng Trần phu nhân ló ra nhìn quanh, thấy lão đầu, lão cha, cùng với đám tiểu hài nhi đang quỳ trên mặt đất ~~~~ 

“Gia gia, ngài đến ư? Ngài đến đây lúc nào?” Khuynh Thành cười híp mắt hỏi. 

“Quỳ xuống, nha đầu vô liêm sỉ, vừa bị đánh xong lại quên đòn đau rồi có phải hay không? Sao đem bọn muội muội treo trên cây” Lão đầu híp mắt nhìn Khuynh Thành. 

Muội muội ~~~~ Trần phu nhân đếm đếm, tám người, tám người muội muội ~~~~~ 

Khuynh Thành lưu loát quỳ xuống: “Gia gia, nhân gia đau lòng ngạch nương của nhân gia mà! Bọn chúng ở đây làm ngạch nương mệt chết được, xương sống thắt lưng đều đau, tốt nhất là ngài mang bọn chúng trở về đi.” 

“Không được.” Tám người tiểu hài nhi cùng kêu lên nói 

“Ôi, còn muốn bị treo trên cây có phải hay không? Về nhà tìm ngạch nương của các ngươi đi, làm chi mà quấn quít lấy ngạch nương của ta.” Khuynh Thành quay đầu lại híp mắt nhìn mấy người tiểu hài nhi. 

~~~~ oa, oa ~~~~~~~~ nhất loạt khóc. 

Lão đầu thở dài, quay đầu nhìn về phía con mình: “Sáng mai tự thu xếp đi.” 

“Vâng” Con của hắn đáp, đau đầu. 

Lúc đó bỗng nhiên có người hô lên: “Rắn ~~~~ “ 

Cùng lúc với thanh âm, chỉ thấy cái thân ảnh đang quỳ kia nhanh chóng đứng dậy nhảy lên ôm thân cây, ánh mắt gắt gao nhắm chặt. 

“Lão gia, ngài đến sao không báo trước để chúng ta chuẩn bị thức ăn cho tốt.” nghe thanh âm, Trần phu nhân nhìn lại, là cô cô của Bảo nhi, nhưng cô cô Bảo nhi tại sao gọi gia gia của Bảo nhi là “Lão gia” mà không phải là “Cha” nhỉ? 

Trên cây nha đầu kia nghe được thanh âm liền mở mắt, sau đó cong miệng nhảy xuống: “Ngạch nương, lại gạt.” 

“Ngốc! Chỗ này làm gì có rắn.” Nhan Tử La cười nói. 

Trần phu nhân nhìn Nhan Tử La, thì ra ~~~ 

“Xin lỗi Trần phu nhân, xin ngài thứ lỗi vì ta không nhận là nương của nha đầu này.” Nhan Tử La cười nói. 

“Không sao.” Trần phu nhân vội nói, xem ra tính tình Bảo nhi là giống ngạch nương. 

“Bảo bối, sao các con đều quỳ dưới đất vậy? Làm cho gia gia tức giận sao?” Nhan Tử La hỏi, bọn tiểu nha đầu lắc đầu. Nhan Tử La nhìn về phía Khang Hy, dè dặt hỏi: “Lão gia, không phải là nha đầu lại làm ngài nổi giận chứ?” 

“Tự mình hỏi đi.” Khang Hy hừ lạnh nói 

“Khuynh Thành!” Nhan Tử La quay mặt qua, hí mắt. 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .